Tôi mồ côi bố từ khi mới học tiểu học, trí nhớ của tôi về ông là những lần ông say rượu đập phá đồ đạc trong nhà, thậm chí đánh cả mẹ tôi. Thế rồi, trong một lần đi làm thợ xây ông bị ngã giàn giáo rồi qua đời.
Từ đó, mẹ ở vậy nuôi tôi ăn học thành người. Mẹ vẫn hay nói với tôi đời mẹ thiệt thòi vì ông bà ngoại không có điều kiện cho mẹ học hành, vậy nên mẹ luôn động viên tôi phải học hành tử tế để sau này được ngẩng mặt với đời.
Tôi lên đại học, mẹ gửi nhà dưới quê cho cậu mợ trông nom rồi lên thành phố làm giúp việc để kiếm tiền cho tôi trang trải chuyện học hành.
Nhà có một mẹ, một con nên tôi luôn cố gắng hết mình không bao giờ để mẹ phải buồn phiền. Tốt nghiệp đại học với tấm bằng giỏi trong tay tôi nhanh chóng xin được một công việc với mức lương khá.
Năm tôi 29 tuổi thì mẹ bỗng bị tai biến, căn bệnh quái ác đã biến một người phụ nữ nhanh nhẹn, tần tảo như mẹ thành một người đến khả năng đi lại cũng chẳng còn. Tôi đưa mẹ chạy chữa hết bệnh viện này đến bệnh viện khác nhưng cũng không khá khẩm hơn.
Tôi quyết định lấy hết vốn liếng mua một căn chung cư nhỏ ở thành phố và đón mẹ lên ở cùng để tiện chăm sóc sớm hôm.
Hoàn cảnh như vậy tôi cũng chẳng còn nghĩ đến việc yêu đương hay lập gia đình nữa vì có người đàn ông nào chấp nhận người vợ đưa mẹ đẻ bị liệt về ở cùng, còn nếu để mẹ đó để đi lấy chồng thì tôi không đành.
Cũng có vài người đàn ông tìm hiểu tôi nhưng sau đó cũng rời đi ngay khi biết hoàn cảnh của tôi. Cũng phải thôi, tôi nào có thể trách họ.
Thế nhưng, số phận run rủi tôi lại gặp Nam - chàng trai hơn tôi 5 tuổi mới chuyển từ văn phòng Sài Gòn ra. Nam là con độc nhất trong một gia đình có điều kiện ở trong miền Nam, khi biết hoàn cảnh của tôi anh ấy nói yêu tôi thật lòng và rất quan tâm chăm sóc mẹ tôi.
Tôi cũng biết với vị thế của Nam thì đời nào bố mẹ anh lại chấp nhận đứa con dâu nhiều gánh nặng như tôi. Tuy nhiên, tôi bị Nam thuyết phục, nhân lần mẹ anh ra Hà Nội công tác tôi chính thức đến diện kiến mẹ chồng tương lai.
Ảnh minh họa
Tôi cũng đã chuẩn bị sẵn tinh thần cho việc mẹ anh sỉ vả nào là đũa mốc đòi chòi mâm son, nào là bà không chấp nhận việc tôi đưa mẹ đẻ về sống cùng nếu tôi và Nam kết hôn....
Tôi cũng chuẩn bị sẵn sàng đối mặt với việc sau cuộc gặp gỡ này chúng tôi sẽ chia tay vì bị mẹ anh ngăn cản.
Thế nhưng, mọi thứ nằm ngoài sự tưởng tượng của tôi. Tôi vừa đến, mẹ Nam đã nói rằng bác biết hết hoàn cảnh của tôi và bác đồng ý để chúng tôi đến với nhau.
Bác còn bảo hai đứa thích sống ở miền Bắc thì sống còn thích vào miền Nam thì tôi cũng có thể đưa mẹ tôi đi cùng, chúng tôi sẽ cùng chung sống như một gia đình vì nhà bác cũng neo người nên có mẹ tôi bầu bạn bác cũng sẽ rất vui và biết đâu bệnh tình của mẹ tôi cũng theo đó mà chuyển biến tốt hơn.
Trước khi về, mẹ Nam còn động viên tôi rằng chỉ cần hai chúng tôi thật lòng yêu nhau và muốn chung sống cùng nhau, còn mọi việc khác đều có thể ngồi lại với nhau dàn xếp được.
Thực sự, tôi rất vui vì mẹ Nam bao dung cho hoàn cảnh của tôi đến vậy. Dù thật lòng yêu Nam nhưng nếu bước chân vào gia đình nhà giàu làm dâu lại mang theo cả mẹ đẻ, tôi có phần không tự tin cho lắm.
Tôi có nên nghe theo sự sắp xếp của mẹ Nam hay không?